a--- ráng đợi
RÁNG ĐỢI
Lối xưa vắng một nụ cười
Mà sao lại đúng của người tôi mong
Nghiêng chiều tựa cửa ngóng trông
Lòng người chắc đã rêu phong mất rồi
Thôi thì đóng ngõ...thì thôi
Mặc cho mây trắng đang trôi ngang vườn
Lẽ nào chẳng chút tơ vương
Lẽ đâu tàn lụi lời thương thuở nào ?
Dường như có cánh nhạn chao
Gởi một lời chào ráng đợi người ơi !