nhớ anh
NHỚ ANH
Cuối thu rồi con đường đầy lá đỏ.
Chân bước đi hồn thả trôi theo gió.
Có phải chăng anh đứng cuối con đường,
Đợi em đến hôn lên mái tóc mền.
Những chiếc lá rời cành bay lãng chãng,
Như tay anh vuốt ve bờ vai gầy.
Em đi rồi hết cả con đường dài,
Hình bóng anh vẫn mịt mù trong vô vọng!
Để chiều về khi hoàng hôn tắt.
Em tha thiết gọi tên anh trong mộng mị.
Đôi môi mền chờ đợi một nụ hôn,
Dù trong mơ nhưng cũng rất ngọt ngào!
Anh đi rồi mang theo nửa vầng trăng,
Nửa phần anh và cả nửa mùa thu.
Đêm lạnh dài chỉ còn nửa vầng trăng,
Nửa phần em lạc lõng giữa mịt mù!
ĐTH Nhã Vy 18.10.2017