phố vắng em rồi
PHỐ VĂNG EM RỒI
Thanh Hà
Em đi rồi phố bỗng hoá mùa đông
Những hờn dỗi nhớ mong thành kỷ niệm
Ngày xưa đó mơ bao điều màu nhiệm
Ta yêu nhau mộng giăng tím khung trời
Em xa rồi anh trống vắng vòng tay
Đêm vô vọng cay nhòa phương trời nớ
Sao đếm hết bao nỗi niềm trăn trở
Mà bấy lâu cứ ngỡ giữ trong tim
Em đi rồi giọt xuân đành tắt lịm
Mùa hư hao vây chiếm lấy hồn anh
Đã phai tàn cả một giấc mơ xanh
Nên mộng cũng đành rơi theo chiếc lá
Em đi rồi con đường quen hoá lạ
Bàn chân đưa lối đá sỏi bùi ngùi
Em đi rồi góc phố mãi đơn côi
Lặng chờ đợi người về nơi xa thẳm