khắc khoải
Một lần em bỏ đi xa
Con đường giở chứng ngắn mà dài thêm
Ruột gan không khóc sao mềm
Câu ca đứt quãng, chỉ thêm thở dài
Đau lòng sơ đắng củ khoai
Con cua ngơ ngác ngó ngoài cửa hang
Em đi từng bước huy hoàng
Ngổn ngang tiếng dế, ngổn ngang nổi lòng
Thuyền ai thấp thoáng long đong
Đèn chài đỏ lửa nát lòng phù sa
Tình buồn… tình của riêng ta !
Em đi bỏ lại quê nhà
Luỹ tre rũ rượi bóng sa cuối chiều
Chim buồn sải cánh cô liêu
Núi xanh thăm thẳm tiêu điều lòng anh
Ngủ quên cây Gạo khô cành
Con Đê khát nước, Đồng xanh rạn bùn
Tình là chung, đâu tình mình chung !
Em đi quên luống Dọc Mùng
Canh chua nấu cá húp cùng với nhau
Ổi xanh quên muối giấy dầu
Con ve sơ xác khản câu gọi hò
Sân nhà bé hoá ra to
Mênh mông như thể con đò biển khơi
Tình mình ơi ! hỡi tình mình ơi… !
Em đi cách một vùng trời
Bình minh hoá ánh tà rơi cuối chiều
Tình ơi, ơi hỡi tình ơi !
Xa xăm khuất bóng… biết đời nào quên… !
Mặc Tiêu Phong
28.04.2017