mùa mây
Em đừng hoá mây bay về phương ấy
Để rồi xa… anh đến mấy vạn đời
Mây của gió nên ngày đêm xa lắc
Còn lại gì, đông phủ hạt mưa rơi
Đông chẳng hiểu, đem giăng đầy mây xám
Nhốt tương tư lặng lẽ giữa nỗi sầu
Mưa lất phất, ngoài hiên từng cơn gió
Lạnh chim trời vỗ cánh lạc về đâu
Ai đã khóc làm mưa hoài không ngớt
Ai thở than, đêm tiếng nhái giữa đồng
Ngưng tiếng thở, thạch sùng đêm tắc lưỡi
Tình ở đời chưa có để bão giông ?
Ta chẳng nói và em cũng chẳng nói
Mấy mùa mây, trôi nước mấy mùa đông
Con nước nổi xuôi dòng đâu là sóng
Ta cành khô cho nước xoáy giữa dòng
Em đừng để tình làm mây bay nữa
Những phù vân quên mất những mùa Ngâu
Anh vững chải như sơn rồi cũng ngả
Đợi và trông trơ đá trắng theo mùa…
Mặc Tiêu Phong
08.11.017