nữ thần cô đơn
Em là con gái của cô đơn
Đáy mắt đựng sâu những nỗi buồn
Dấu hẳn nụ cười trong tiếng thở
Lặng thầm, thơ thẩn bóng hoàng hôn
Em là con gái của suy tư
Cửa ô in bóng dáng nhu mì
Lạ lẫm dòng người qua trên phố
Kết bạn, chuyện trò... như giấc mơ…
Một mình lặng lẽ giữa lầu cao
Nhà rộng người đông rộn tiếng chào
Cách biệt gian phòng là thế giới
U buồn, tĩnh mịch nét thanh cao
Em là con gái của ngây thơ
Cười nói hồn nhiên toả dại khờ
Bất chợt vô hồn trong đôi mắt
Thu mình vô cớ, sợ vẩn vơ…
Dương cầm theo ngón trải mênh mông
Trầm bổng hoà thay tiếng của lòng
Ngôn ngữ vô chừng qua câu nói
Tâm hồn thần trí trẻ lên năm.
Em là con gái của đôi mươi
Lụa trắng tinh khôi đẹp dáng người
Ngơ ngẩn một mình bên góc khuất
Chuyện trò thân mật với mưa rơi
Ngày dài xâu từng chuỗi cô đơn
Gác cao lạnh lẽo bóng u hồn
Đêm thẳm muôn trùng rơi tiếng hét
Nữ thần gối mộng dưới trăng non…
Mặc Tiêu Phong
28.11.017
P/S : Tận cùng của sự cô đơn là có rất nhiều sự quan tâm mà hồn ta lại không hề ý thức được…
(MTP)