tình trong sầu muộn
Làm sao vui : lòng còn héo hắt,
Làm sao cười : người đã xa rồi !
Cuộc sống quanh đây hỏi lòng còn lại,
Người đi rồi cho tình đắng lên môi.
Tôi cố gỡ sợi tình cột chặt
Em kéo lê tôi tận cuối chân trời.
Tôi đam mê tình trong cô lẻ
Em vô tình tôi buồn mãi không thôi.
Em đã vẽ đường tình thầm lặng
Vào hồn tôi từng mảnh ghép cô đơn.
Dù phải chịu mấy lần đau đớn,
Đã yêu em sao lại giận hờn ?
Em để lại biết bao sầu muộn
Tôi giam mình trong ngục lạnh yêu đương.
Tôi khao khát được nhìn em trở lại,
Dẫu trong em tình đã phai phôi.