rồi mai đưa em về
Ta nhặt đếm từng mảnh đời rơi rớt
Nhìn thế gian qua mấy ngã luân hồi.
Thơ ấm ức ứa lời lên nét bút,
Nghe cô đơn sầu đẫm lệ không vơi.
Đời là bánh xe, ta là cát bụi,
Bánh xe nghiền cát bụi nát hồn rơi.
Tim tứa máu, cạn lòng sương tủy sống.
Ôi thế gian! Ta thầm lặng đơn côi.
Rồi mai qua bên kia bờ cuộc sống
Tinh cầu xa không biết có gì vui ?
Hay ta cũng cô đơn trong ánh sáng
Đi tìm em giữa nghìn hạt sao rơi.
Ta vẫn tin trong muôn sao còn thấy
Ánh lòng em tình muôn kiếp tìm nhau.
Ta hứa sẽ đưa em về trái đất
Thăm dấu yêu của ngày tháng thương đau.