yêu em từ hạt bụi
Ta đi trên cung đường định mệnh
Nhìn thấy nhau, che khuất bóng trăng sầu
Ta gọi em tiếng vọng vào cô tịch
Đời vỡ ra từng mảnh nát hồn đau.
Đường ta qua muôn kiếp người trắc trở
Tình hợp rồi một thoáng lại xa nhau.
Ta như chiềc bóng nghiêng theo ánh nắng
Chiều xuống rồi nằng tắt, ngả về đâu?
Ta, hạt bụi kết duyên thành số phận
Đã yêu em mấy kiếp mộng chưa thành.
Bao hanh phúc thoáng qua, từng bất hạnh
Vì ta là hạt bụi quá mong manh !
Ta yêu em đi qua nghìn duyên kiếp
Dù biến thiên qua mấy nẻo con người
Ta vẫn thấu tình em từ hạt bụi
Thuở khai nguyên vũ trụ một nụ cười.
Trích trong tập thơ " Yêu em từ hạt bụi" NXB
Văn nghệ và Văn hóa 2014