Poem logo
Poem logo

những ngọn đèn

Tác giả: Thiên Ân
NHỮNG NGỌN ĐÈN
Những ngọn đèn treo sầu cao vời vợi
Nhấp nháy một vùng kỉ niệm mờ sương
Khép và mở chia hai màu sáng tối
Bao năm rồi lưu luyến gọi yêu thương

Những ngọn đèn ỡm ờ muôn ngờ vực
Con thiêu thân cứ tìm chốn gieo mình
Không ngủ được có điều chi day dứt?
Mắt say sưa thời khắc chết thình lình

Những ngọn đèn mập mờ bên đường vắng
Người bỏ ta còn ai đợi ngắm nhìn?
Vứt bỏ hết thơ tình ai đã tặng?
Đêm trở sầu đối mặt với lặng thinh

Những ngọn đèn cháy tan màu dang dở
Bóng cây sầu từ thế kỉ còn đây
Lòng em đó từ khi anh đã mở
Chạm vào nhau thương lồng ngực căng đầy

Những ngọn đèn xót xa mùa cỏ dại
Khoan nhặt ru hời chê chán thời gian
Ai rảnh rỗi đọc chùm báo lá cải?
Chuyện tào lao năm tháng cứ đeo mang

Những ngọn đèn gọi ta về hiện tại
Xa và gần một nghịch lí cổ xưa
Ghét và thương trong vòng tay ngần ngại
Nhận và cho ngao ngán khúc giao mùa
Ngày 24/3/2018
Ân Thiên ( Bình Dương)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm