trạng nguyên không về
TRẠNG NGUYÊN KHÔNG VỀ
Ngồi đây ta viết cho người bài thơ
Lòng rưng rưng nhớ kỷ niệm ngày xưa
Thời xa mắt nắng long lanh
Nhìn theo cô bé bên anh
Và hai mái đầu xanh
Học hành mê say
Thầm hy vọng khúc tương lai
Ngời trong như nắng ban mai
Ngày anh đỗ trạng nguyên
Mình kết duyên đời
Em một thời thắt đáy lưng ong
Tóc đan mây bềnh bồng
Đứng bên khung trời hồng
Sợi nhớ sợi thương ngập dòng
Cứ âm thầm nhặt chiếc lá còn xanh
Thả theo dòng nước cuốn lênh đênh
Ước mơ về bến tình
Bao nhiêu kỉ niệm
Của ngày xưa rất êm đềm
Vi vu cánh diều
Chở ngàn mơ ước bay cao
Bâng khuâng trong chiều
Anh đàn em hát say mê
Bao nhiêu là tình
Trải vàng lên cánh đồng quê
Ngày em tha thướt tóc buông dòng mơ
Chiều thu đưa tiễn anh vào thành đô
Lời thương anh viết trong thơ
Ngoài khơi con sóng êm đưa
Hàng tơ liễu mộng mơ
Xõa dòng sông quê
Dài năm rộng tháng lê thê
Vườn trinh nữ vẫn đam mê
Thềm hoa khướt niềm mong
Trạng nguyên không về
Em bây giờ tóc gió phôi pha
Bến sông sương mịt mờ
Mắt rưng rưng lệ nhòa
Vẫn âm thầm nhặt chiếc lá vàng rơi
Thả theo dòng nước cuốn chơi vơi
Khóc duyên đời bẽ bàng
Sông xưa võ vàng
Bên dòng con nắng phai nhòa
Tơ duyên lỡ làng
Ai còn hát khúc xuân ca
Chơi vơi giọt đàn
Ru đời trên những phôi pha
Thương hoa vội tàn
Phổ sầu trên những vần thơ
Ngồi đây ta đốt khúc thơ vừa ghi
Tàn tro cho nước cuốn theo dòng đi.
Thiet Duong _25/11/2017