bức tranh chiều biển vắng
Mỗi buổi chiều nơi bãi biển nên thơ
Tôi lặng lẽ bước chân trần trên cát
Gió ru hời cùng hàng dương khẽ hát
Một bản tình như ngàn thuở muôn thu.
Sự nghiệp tan rồi, tôi thầm ước giá như
Cái thuở ngày xưa mình chưa từng có được
Nhìn lâu đài cát tan theo bọt nước
Của em thơ mà ngẫm lại nao lòng.
Tôi đến gần - Này em nhỏ, vui không?
Xây gì đấy? Em ngước nhìn mắt biếc
- Dạ cháu xây những ngôi nhà trên cát
Nhưng chỉ vui thôi, vì nước cuốn không ngừng!
Tôi cúi nhìn mà trong dạ dửng dưng
Ngồi lặng lẽ đưa mắt về cuối bể
Cô bé vô tư cứ vừa chơi vừa kể
Chuyện gia đình và người mẹ thương yêu.
***
Một hôm kia trên biển ngắm mây chiều
Cô bé lại đến như mọi lần vẫn thế
Tôi không nhìn đôi mắt đang ngấn lệ
- Cớ vì sao chú khóc thế? Nói đi nào!!
Nỗi niềm riêng cũng từ đó tuôn trào
- Mẹ chú mất ba hôm rồi cháu ạ!
Có đau không? Cô đến bên vồn vã
- Sao lại không nào! Tôi bực bội gào to.
Cô bé giật mình, khép nép, co ro
Tôi quay gót, chiều buông trên biển vắng
***
Trở lại biển khi tâm hồn đã lặng
Nỗi đau dần năm tháng cũng mờ phai
Cô bé ngây thơ mà cách biệt bao ngày
Chắc có lẽ cũng quên rồi ... đâu nhỉ?
Tìm đến nơi một ngôi nhà cũ kỹ
Mẹ bé ra chào, tôi giới thiệu về tôi
Nét ưu tư và thoáng chút bồi hồi
Mở hộc tủ trao phong thư cháu gửi
Tôi nghẹn ngào qua những lời chị kể
- Cháu đã đi về thế giới xa xăm
Bệnh hiểm nghèo đeo đẳng đã tròn năm
Cháu yêu cát, yêu những chiều trên biển
Cháu rất vui và vẫn thường kể chuyện
Về một người cháu biết được là anh.
Rồi một chiều tôi phải cố dỗ dành
Khi cháu khóc thương cho người mất mẹ.
Mở phong thơ, nước mắt buồn lặng lẽ
Chữ hồn nhiên và quệch quạc đôi dòng
"Mất mẹ rồi cháu chẳng biết buồn không
Nhưng chú khóc hẳn là đau lắm đấy!"
Kèm bức tranh bút màu tô trên giấy
Cảnh biển chiều xanh thẳm những tầng mây
Nước mắt tôi rơi lã chã vơi đầy
Cơn gió rát mảnh hồn tôi đến buốt
__________________________________
PHT