con sâu và chiếc lá cuối cùng
Tôi nghe chiều cùng với gió mơn man
Câu chuyện vãn, gió kể về nhân nghĩa
Câu chuyện ấy khiến lòng tôi thấm thía
Ngẫm cho mình và ngẫm cả cho ai.
Gió kể rằng kia có một cành cây
Lá xanh tốt đón chào bao nắng mới
Bỗng một hôm có có gã sâu đi tới
Xin cành cho mình nương náu đôi ngày
Cây thương tình nên vui vẻ nhận ngay
Mà đâu biết xác thân này sẽ chết
Sâu vô tư cứ đêm ngày mãi miết
Ăn lần mòn đến lá trụi, cành trơ.
Rồi hôm kia nào dễ mấy ai ngờ
Khi cành ấy chỉ còn duy chiếc lá.
Trên trời cao chú chim non hối hả
Mắt vờn quanh tìm kiếm những con mồi.
Sâu run người và hoảng hốt chơi vơi
Cây thương xót nhẹ nhàng nghiêng lá chắn
Chim bay đi, sâu bình an lành lặn
Và vô ơn, ăn cả lá che mình...!!!
Cây nghẹn ngào, dâng mắt lệ làm thinh
Sâu thanh thản quên chút tình tương ái
Trên trời cao... Chú chim kia quay lại.
Gã vô ơn đường đâu nữa... thôi đành!
_______________________________________
PHT