đành mơ
Cuộc đời mong manh ôi dễ vỡ
Cho nên cứ xài rồi mang nợ
Sợ biết đâu nay mai hết thở
Hoặc thọ hoài mà nợ còn mang
Bụi đời xoay khiến ta vất vả
Học thương yêu để nhẹ lòng ta
Sống hững hờ sợ thêm nghiệp quả
Cho sai đường lại phí hương hoa
Lòng người, ta, ôi sao đáng sợ
Chẳng dễ dò, khó dệt nên thơ
Buồn với vui, quên quên nhớ nhớ
Thôi hãy cười, nhắm mắt mà mơ
May 2018