mây khói
Mây Khói
Chợt thấy chơi vơi cả nỗi niềm
Và rồi lại muốn biến thành chim
Bay xa, xa mãi, xa xa mãi
Cuối tận ngàn khơi, khuất nẻo tìm!
Để không còn thấy bóng hình ai
Ẩn hiện trong đây…Tại chỗ nầy…
Mà cả chuỗi dài muôn nhịp đập
Khiến lòng ta cảm, khiến ta say
Để không còn nữa những canh thâu
Hướng vọng trời đêm, dạ nhuốm sầu
Thương bóng con đò neo bến đợi
Còn người lữ khách hiện nơi đâu
Dể chẳng hoàng hôn chạnh thẫn thờ
Nhớ từng non nỉ trải vào thơ
Yêu đương tha thiết giờ cam chịu
Một kiếp trần gian, một cảnh chờ
Để chẳng bâng khuâng nghĩ ngợi nhiều
Lo tình bên ấy hiện ra sao
Có vui khuây khỏa theo ngày tháng
Hay phải vấn vương, phải vướng sầu!…
Chớ ở làm gì cho tái tê
Từng hồi nhè nhẹ kéo lê thê
Phủ dầy bít kín lên trăn trở
Đau đớn trùm bao khắp nẻo về
Giấc mơ bỗng chốc thành mây khói
Chầm chậm loang tan giữa cõi trời
Tức tưởi, nghẹn ngào hay nối tiếc
Cũng đành chấp nhận…Thế mà thôi?!
9/5/2018
Nguyễn Thành Sáng