họa tống biệt hành
Chẳng đưa, người ấy cũng sang sông
Khoảng cách nào hơn khoảng cách lòng
Cũng muốn thương yêu bền chặt dạ
Nhưng đời bến đục khác bến trong!
Người đi khuất nẻo phương trời ấy
Ta: kẻ vong tình, vốn dửng dưng
Không rượu tiễn đưa, không lệ nhỏ
Không bàn tay vẫy. Hẹn về: không!
(Con sáo bay đi rồi gặp lại?
Đừng uổng công chờ với đợi mong!)
Đã biết ly tan từ kiếp trước
Nhưng nợ ân tình phải trả nốt
Bao lần lành-vỡ chuyện phù du
Còn gì ngoài những vần thơ sót?
Đọc “Tống Biệt Hành” buổi sớm nay
Thương người và thương cả ta thay
Giữa mùa nắng hạ đường mưa ướt
Hai kẻ tạ từ tay phủi tay!
Xa nhau! Giờ đã xa nhau thật
Như chiếc lá vàng trong gió bay
Trăm nhớ ngàn thương là cát bụi
Nồng nàn ngày cũ hóa chua cay!
May 19, 2018
TỐNG BIỆT HÀNH
_____thơ Thâm Tâm
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Mộtt giã gia đình, mộtt dửng dưng.
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn không về, bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ muà hạ sen nở nốt
Môt chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai giòng lệ sót
Ta biết người buồn sáng hôm nay
Trời chưa vào thu tươi lắm thay
Em nhỏ thơ ngây đôi mắt ướt
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay..
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thât
Mẹ! thà coi như chiếc lá bay
Chị! thà coi như là hạt bụi
Em! ừ xem như hơi rượu cay