ru trăng
RU TRĂNG
Đêm vàng vọt ta ngồi ru trăng ngủ
Câu thơ đan nét chữ ngẩn ngơ buồn
Chén rượu đắng đem chôn vùng kỷ niệm
Hơi men nồng thấm giọt lệ sầu tuôn
Miền dĩ vãng khơi nguồn trong ký ức
Chén hư hao cùng cực cạnh hiên đời
Bỗng nhiên muốn xa rời câu hư thực
Để không còn thao thức chuyện tình khơi
Đêm miên man muốn thả đời dong ruỗi
Khoang hư vô đếm tuổi mộng mơ chờ
Gối nhạt nhòa vàng thu mơ lá rụng
Người đi rồi nao núng mảnh tình hoang
Căn nhà nhỏ đêm choàng sương lạnh ngắt
Không gian buông những giọt nước mắt trời
Em nhỏ lệ cho vành môi mặn chát
Ta thẫn thờ ngọt nhạt cũng dần vơi
Tiếng chim đêm bay qua đời huyễn ảo
Nghe câu thơ khoác mảnh áo nâu sòng
Đời lặng lẽ mảnh lụa hồng chôn dấu
Manh tình buồn hư cấu với thời gian
Ngày trả lại trút vội vàng buông bỏ
Câu kinh đêm khắc khổ tiếng ai cầu
Mộng nhạt nhòa ăn sâu lòng sớm tối
Cơn gió buồn trút bỏ mối hoang liêu
Thôi trả lại gót chiều thân lãng tử
Dấu chân quen khách lữ buổi đi về
Vết bụi hồng nhiêu khê ngày trở lại
Chở ngậm ngùi theo mãi với thời gian
Đêm nay đón gió ngàn rơi trước ngõ
Khúc tâm giao vò võ nét thương sầu
Lệ nhạt nhòa ăn sâu đời lãng tử
Ta một mình ngồi giữ bóng thời gian ./.
Lê Cảnh Tiến 31/05/2018
Bài này đã được xem 654 lần
|
Người đăng:
|
Tiến Cảnh
|
|
|