việt nam quê hương ngạo nghễ
Suốt bốn ngàn năm, bốn ngàn năm
Vẫn còn sừng sững đất trời Nam
Cho dù giặc Bắc nhiều man trá
Hãy dẹp mộng cuồng, bỏ thói tham
Chúng mày chẳng lẽ chóng quên sao
Phù Đổng Thiên Vương của thuở nào
Một ngựa, một roi, xông pha trận
Anh hùng tuổi nhỏ chí hùng cao
Mê Linh vang lời hịch Vua Bà
Thù chồng, nợ nước quyết xông pha
Bảy hai thành quách gồm thâu lại
Mày râu há dễ sánh đàn bà!
Còn nhớ Cổ Loa đất quật cường
Ngô Quyền kế tục nghiệp Thục Vương
Đằng Giang nổi sóng dìm quân Hán
Nhục nhã muôn đời chúa Lưu Cung
Còn nhớ như in chuyện ống đồng
Thoát Hoan thái tử vốn cuồng ngông
Đem binh thủy bộ sang Nam quốc
Bị đánh tả tơi, sợ khiếp hồn
Còn nhớ năm nào Ải Chi Lăng
Chém đầu tên bại tướng Liễu Thăng
Tán đởm, kinh tâm quân Mộc Thạnh
Vương Thông thất thế phải xin hàng
Còn đây oanh liệt gò Đống Đa
Họ Sầm thắt cổ hóa thây ma
Càn Long hoảng sợ thôi thèm muốn.
Sai sứ bang giao giữ thuận hòa
Đất Việt muôn đời là ngạo nghễ
Xem thường sống chết giữ giang sơn
Cháu con nhất quyết không nô lệ
Tổ quốc vong, nhà cũng không còn!
June 9, 2018