Poem logo
Poem logo

chẳng biết ngày sau lúc mình già

Tác giả: Đặng Ngọc Ngận
CHẲNG BIẾT NGÀY SAU LÚC MÌNH GIÀ....
thời gian nhuộm trắng, có buông tha
có còn quay lại nhìn mình hỏi
- mày nhớ hay quên một cuộc đời?
màn đêm khe khẽ, cười mai mỉa
chậm chạp tay run, mắt lệ nhòa
chẳng biết ngày sau lúc mình già
có còn minh mẫn, giống như xưa
nhìn mây hiểu rõ, mây trong nắng
hay lạc quanh sân, một góc nhà
đến lúc mái đầu hoa điểm bạc
một mình lùi lũi một mình...
...
và ngày ấy những đêm dài thức trắng
ngẫm chuyện mình như những chuyến xe qua
để thấy cõi người bao nhiêu thứ xót xa
bấy nhiêu năm đâu phải một ngày hay một buổi
đó là cả không gian, thời gian đong đầy yêu thương, buồn tủi
gặp gỡ biết bao nhiêu cuộc đời trong cuộc đời ta
...
chẳng biết ngày sau lúc mình già
có còn nghe được tiếng xa xa
hay là tai điếc, nghe tiếng gọi
ngỡ tiếng màn đêm, cứ buông dần
mong là khi ấy mình sẽ chết...
nhẹ nhàng, trong giấc ngủ mà thôi
đừng gieo đau khổ trong tục lụy
cuộc đời cơ cực, đủ lắm rồi
...
ta cười tủm tỉm như sương khói
vô thường quạnh quẽ tựa hư không
đừng đem phiền muộn trao nhau nữa
cười thật là tươi...chứ già rồi...!!

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm