Poem logo
Poem logo

em – người đàn bà của thời

Tác giả: PHẠM KHANG
Có bao giờ em tiếc
Những ngày xưa xa rồi
Ôi dấu chân của một thời tuổi trẻ
Vườn xưa
Lối xưa
Và cả những rung động trong lòng
Đang ở đâu trong đời cát bụi
Em người đàn bà của bao mùa mưa nắng
Và cả những đắng cay không thể nói thành lời…

Về đâu
Về đâu
Tình như cánh lá
Hãy đậu trên tay anh
Đi hết con đường trái tim đa mang
Đi hết con đường của tuổi xuân em ngời ngời tỏa sáng
Như một niềm kiêu hãnh không đầu hàng
Em sẽ viết tiếp những dòng thơ vang lên trong tâm hồn anh
Nơi đó em có thể ngủ vùi và nghịch ngợm
Phi trên con bạch mã
Mênh mang cỏ xanh
Mơ màng hồn bướm
Cho những ngày yêu thương lại náo nức trở về…!

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm