hình như anh nhớ tới một người…
Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá
những con chim cũng không còn thấy nô đùa
hoa xấu hổ
và hàng liễu rũ
khép nép lá thân như một niềm e lệ
hoàng hôn đã rơi xuống cuối trời
nhạt nhòa
Những đám mây không nhà
mơ hồ
trôi lang thang…
Anh nhìn xuống gót giày
ngày nhạt lòng
trong tâm hồn anh có một bức tranh dang dở
một nỗi nhớ cồn cào
hình như anh nhớ tới một người ở rất xa
em cũng đang vào hoàng hôn
nhuộm tím cái nơ tóc thơm hương của đời
anh thấy em cười trong hồn áo mới
động lòng gót giày anh thả giấc tiễn ngày đi…!
Bài này đã được xem 807 lần
|
Người đăng:
|
Phạm Khang
|
|
|