truyện thơ cổ tích con vịt
Xa xưa cổ tích một nàng
Từng nghe chuyển kể man man trong làng
Sanh ra bóng sắc đẹp trang
Ai từng thấy bóng mịn màng chẳng quên
Không ai không nói không thương
Vì nàng đẹp đó có duyên nhiều chồng
Đường đời chẳng làm chẳng chăm
Đầu năm sanh gái cuối năm sanh chàng
Sanh rồi lại vất lang thang
Cơm ăn thì kiếm nhà chàng xin ăn
Có nhà thì cũng như không
Đẻ con sanh cái chẳng trông chẳng màng
Cả làng ai cũng thở than
Tội nghiệp bầy nhỏ đầy làng ai trông
Chẳng biết ai rõ là chồng
Chẳng sợ tai tiếng không chồng sinh con
Cả làng khấn vái cầu xin
Tội nghiệp bầy nhỏ sống đêm ngủ đường
Tiếng cầu vang vọng trời đêm
Bầy tiên nghe được chạy lên tâu trời
Ban đầu trời chẳng tin người
Sanh con sao lại bỏ rơi tứ bề
Nhiều lần tâu khấn trời nghe
Một lần trời xuống đêm khuya một mình
Úi chà! Đường ngõ trong làng
Bầy trẻ lúc nhúc một đàn không cha
Ngủ đường không cửa không nhà
Còn mẹ thì lại thiết tha kiếm chàng
Trời tức hóa kiếp cho nàng
Sanh làm kiếp Vịt chẳng màng nuôi con
Đẻ trứng rồi vất đi luôn
Chẳng thương chẳng tiếc chẳng buồn gì ai
Thì ra từ đó đến nay
Kiếp Vịt sanh đẻ chẳng rầy thương con
10.00 đêm 12.11.2017
thơ cổ tích
Con vịt
Bài này đã được xem 1083 lần
|
Người đăng:
|
mongtho
|
|
|