hương ngọc lan
HƯƠNG NGỌC LAN
Ngày ai ra đi mắt đỏ
Lối xưa ngọc lan dịu dàng
Giờ đây ân tình mùa trả
Thôi đành ... quên dấu thời gian
Từ ai ra đi vội vã
Vẫn mong có ngày tương phùng
Rào đông một mình vắng vẻ
Nâng ly mình ta cô độc
Đã từng ước hẹn cùng người
Hội ngộ nơi chốn đình tây
Ngọc lan cất trong áo ta
Mùi hoa tỏa hương nồng nàn
Mưa giăng lướt qua nơi này
Cùng người ngắm hoa đối ẩm
Bên nhau nâng chén tương phùng
Ráng chiều đã dần tàn
Mưa cuối cùng cũng tạnh
Ta mời người chén rượu
Đêm dài se se lạnh
Sao trút hết tâm tư
Khúc thơ đã ngâm rồi
Rượu tàn -- ý cũng tan
Hương hoa phai gần hết
Trăng tàn mà lòng còn vương
Ta dường như chưa tỉnh mộng
Lạc bước chân qua nhà ai ?
Tình ai thâm sâu
Làm ta yếu đuối
Khóe mi cay lệ
Ngọn đèn hắt hiu
Ai kề bên khẽ nói
Chi bằng trở về thôi .
Viết vào đêm mùng 2/10/Năm Đinh Dậu .
Thơ của Minh Nga Ds