quên buồn
QUÊN BUỒN
Vật vờ sương khói mông lung.
Hoàng hôn tím muộn muôn trùng nhớ,quên.
Chập chờn trong giấc mơ hoang.
Mà sao đọng lại nỗi buồn mênh mang.
Lặng im nghe gió thì thào.
Từng hồi rụng thổi sắc màu thời gian.
Con tim này đã vỡ tan.
Mây chiều, giăng tím..lênh đênh lối về.
Tôi nhặt từng tia nắng phai.
Vấn vương lưu luyến.. êm đềm ngày xưa.
Làm sao tôi ghép giấc mơ.
Bên bờ vụn vỡ.. bơ vơ thôi đành.
Dường như cũng đã lãng quên.
Một chùm hoa trắng vương vai áo người.
Dường như,Mình lại.. biếng lười.
Ngày mai, Mình trốn.. ai tìm Mình không..?
Viết vào trưa 28/4/Năm Mậu Tuất.. Thơ của Minh Nga..!