chông chênh
Bao hôm rồi thấy lòng quá chông chênh
Đi trên phố mà thấy mình đơn độc
Đêm từng đêm một mình ngồi bật khóc
Và ước gì có ai đó bên ta
Nhưng chỉ toàn là bao nỗi xót xa
Và nỗi đau cứ trào dâng chất ngất
Ngày từng ngày trong lo toan tất bật
Giờ canh tàn... thấy riêng chỉ mình thôi
Thời gian thì mãi cứ vùn vụt trôi
Mang theo cả tuổi xuân thì đi vội
Để bây giờ trong màn đêm trơ trọi
Thân héo gầy khóc thân phận đơn côi
Ngẫm cuộc đời sao bạc tựa như vôi
Muốn ra đi và buông lơi cuộc sống
Trước mắt ta giờ chẳng còn hy vọng
Biết về đâu khi tim quá chơi vơi
Giá lúc này được giấc ngủ thảnh thơi
Ngủ dài sâu vào thiên thu vô tận
Để quên đi đời mình sao lận đận
Trốn cuộc đời đầy rẫy những chông chênh