Poem logo
Poem logo

chiều lá rụng

Tác giả: Lê Cảnh Tiến
CHIỀU LÁ RỤNG

Chiều xuống thấp mây về đan sợi nhớ
Trăng ru hồn thả bóng xuống dòng đêm
Em nhặt nắng bên hồ khơi bếp lửa
Ta gom ngày cay đắng nhốt vào tim

Dòng nước mắt như mưa chìm bãi vắng
Con sông buồn chở nặng buổi hoàng hôn
Ngọn gió lướt qua ngõ hồn sâu lắng
Tiếng ai hò còn nặng những lời thương

Làn thu xưa thả hồn soi biển ảo
Tiếng thơ ru làm chao đảo linh hồn
Để giọt nhớ bôi trơn làn mắt biếc
Ai đang ngồi nuối tiếc một lần hôn

Miền ảo ảnh chập chờn hương ái ố
Bến trăm năm loang lỗ dấu chân người
Em chẳng phải tinh khôi màu áo trắng
Cũng không là sợi nắng cõi càn khôn

Bóng mây lạnh trôi luồn qua hẻm tối
Rồi đem gieo tội lỗi xuống gian trần
Em thảng thốt với bao lời than oán
Dấu thăng trầm mệt mỏi bến tình nhân

Dòng nước mắt vơi dần môi bỏng rát
Cõi hư vô nhòa nhạt bóng con người
Ta trở về bên hiên chiều lá đổ
Bỗng ngập ngừng quên hẳn một làn môi

Đời nhỏ lệ hay tình em đã chết
Câu thơ xưa vắt kiệt dấu thu buồn
Dòng rượu nhạt đắng mùi hôn thuở trước
Tình cho em như sợi nắng vô hồn

Ta trở lại lối xưa gầy guộc gió
Ánh trăng quen bên ngõ xuyến xao chờ
Tình vẫn ở bên kia bờ vực thẳm
Tìm muộn màng bên cạnh mấy trang thơ

Cơn đói khát chực chờ bên hẻm lạnh
Người ban ơn bố thí những đêm tình
Ta tội lỗi mong xin lời sám hối
Em một đời mòn mỏi kiếp điêu linh ./.

Lê Cảnh Tiến 12/07/2018

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm