vĩnh biệt
BÀI THƠ VĨNH BIỆT
Đêm trở về cơn gió lại đi hoang
Đời phiền muộn bến địa đàng duyên lỡ
Kể từ nay treo tình lên sợi nhớ
Ném vui buồn vào bếp lửa thời gian
Người xa rồi ta cứ mãi miên man
Thôi cũng thế giấc mơ tàn trôi nổl
Câu thơ xưa tưởng rằng như gạch nối
Nhưng đâu ngờ đời đổi trắng thay đen
Dấu lụa là em bận mãi rồi quen
Chiếc áo cũ sang hèn thôi bỏ ngắm
Thì tình yêu khi trở thành bụi bặm
Cũng ra đi chẳng thiết nói năng gì
Đời lạnh lùng khi chết giữa cơn si
Tình mê hoặc mang sầu bi tiếp nối
Thì câu thơ cũng làm nên tội lỗi
Cõi trăm năm gian dối có chi buồn
Thôi cũng đành vui với nắng hoàng hôn
Có tiếng sóng đêm dồn qua hèm lạnh
Những lời thơ có thể là kinh thánh
Sẽ bay cao tìm phẩm hạnh con người
Ngày lại về khi đêm đã dần trôi
Ta ngồi lại nhìn nhau rồi không nói
Cũng là lúc khép mình vào một cõi
Phía đầu đông le lói ánh dương buồn
Tình muộn màng chẳng biết nói gì hơn
Cơn ác mộng chập chờn quanh gối ngủ
Thì trần gian chỉ là nơi tạm trú
Để rồi mai vùi quá khứ cho mình
Vĩnh biệt người cùng giấc mộng điêu linh ./.
Lê Cảnh Tiến 20/07/2018
Bài này đã được xem 1612 lần
|
Người đăng:
|
Tiến Cảnh
|
|
|