thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (143)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (143)
Thắm Mãi Một Tình Yêu
Vầng nguyệt lạnh khuất sau đỉnh núi
Trắng tuyết bay mây lủi thủi buồn
Đào hoa lác đác nhẹ buông
Ngọn gió khẽ luồn, hương thoảng phòng loan
Áo bối tử hãy choàng đỡ buốt
Đoản tường trình não nuột lao đao
Quả hồng thổn thức nghẹn ngào
Hồn Nương tan nát với bao nỗi sầu
Vương nghịch cảnh niềm đau vô tận
Thiếp với chàng lận đận nợ duyên
Hỡi ôi đá vỡ mạn thuyền
Để Hồn Lang phải truân chuyên bước trần
Chốn âm cảnh bần thần vô định
Ngày giã từ bịn rịn đắng cay
Nhớ thương da diết chất đầy
Hồn Lang có biết lệ lay khối tình
Từng canh vắng một mình lẻ bóng
Ôm gối sầu ươm mộng phôi pha
Vẳng nghe vọng tiếng âm ba
Tơ duyên khắc khoải vỡ oà tim côi
Bao tuế nguyệt bồi hồi thấp thỏm
Nhìn cảnh đây mà nhóm lửa lòng
Xoải hồn tới tận tầng không
Phương trời thăm thẳm nhói lòng đớn đau
Rồi trở lại bể dâu trần kiếp
Những chuỗi dài lệ thiếp vấn vương
Gặp bao sóng gió đoạn trường
Nhưng tình vẫn vẹn yêu thương chờ chồng
Thân lưu lạc xuôi dòng mệnh số
Chẳng tri âm thổ lộ tấc lòng
Đường trần cứ mãi long đong
Hồn Nương giữ tiết huyết hồng thuỷ chung
Chén quỳnh tửu ta cùng nâng cạn
Ánh dương hồng lảng vảng trời Tây
Nương Lang hội ngộ sum vầy
Hoà vào giấc điệp mộng đầy thiên thu.
May 15, 2018
Tam Muội
Bến Hẹn Mai Nầy
Nương Tử ơi! Một trời thương nhớ!
Thắt thẻo lòng, vàng võ héo hon
Lang thang sớm tối gót chân
Ba mùa lá đổ, bâng khuâng tím hồn!
Từ sông lớn dập dồn sóng vỗ
Đến đường làng, ngõ phố quanh co
Rồi ra bát ngát đồng xa
Lại sang nẻo vắng…để mà tìm em
Lắm bao lần cánh chim rã mỏi
Tựa góc sầu rười rượi vấn vương
Tận cùng sâu thẳm, nỗi buồn
Trào dâng lai láng, tư tương, lạnh lùng
Chỉ thấy phủ mịt mùng dãy xám
Gieo bốn bề u ám, quạnh hiu
Mỏi mòn, khắc khoải, liêu xiêu
Tà nhìn lá rụng thêm nhiều đớn đau!
Nay bất chợt dạt dào gợn sóng
Dưới khung mờ lồng lộng gió đưa
Bóng hình yêu dấu năm xưa
Hữu duyên tái ngộ giữa mùa tuyết băng…
Ta xúc cảm, lâng lâng tấc dạ
Lắng nghe nàng kể rõ sự tình
Non thề biển hẹn ba sinh
Giờ đây tái ngộ cho mình đoàn viên…
Em có thấy! Con thuyền đậu đó
Sẵn đợi chờ để chở uyên ương
Đến nơi bến mộng vườn xuân
Xem hoa đua nở tỏa hương ngát đầy?
Hãy gần lại, đưa tay mình hỡi!
Nắm chặt nhau bước tới bờ sông
Từ nay thả cánh phiêu bồng
Ngao du sơn thủy cho lòng phôi phai…
Rồi đến lúc trời tây tắt nắng
Dưới êm đềm lẳng lặng mây trôi
Nhẹ nhàng khẻ nụ cười tươi
Hồn linh hai đứa… Về nơi thuở nào…
16/5/2018
Nguyễn Thành Sáng