thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (305)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (305)
Xin Đừng Để Rớt Cung Thương
Có thể là anh thấy đã nhàm
Còn em thì vẫn cứ tham lam
Một ngày vắng bóng sầu u uất
Chỉ biết một mình với thở than...
Chẳng nhạt không phai vẫn cứ buồn
Đêm đông lạnh lẽo hạt mưa tuôn
Một mình vò võ trông phương cũ
Tâm lạnh hồn trơ dạ héo hon.
Nước chảy rêu xanh đá vẫn mòn
Ngại ngần cây cội ở đầu non
Hững hờ chi bấy đau lòng bạn
Cứ nhủ rằng ta mãi sắt son
Mình vẫn thương ta vẫn đợi mong
Ước gì đừng có nói rằng không
Một mai trời đất dầu dâu bể
Ta vẫn nhớ mình ta vẫn trông
Mượn ít vần suông để tỏ lòng
Mãi tin tình nghĩa thuỷ và chung
Vững tay chèo lái con thuyền nhỏ
Quên cả sóng trào vượt bão giông
Bao ngày cùng cất tiếng ca vang
Gió níu đêm thanh lộng tiếng đàn
Rít rít tâm tình không bỏ lỡ
Xin đừng để rớt mất cung thương
TH
Nào Rớt Cung Thương
Xin đừng để cung thương rớt mất
Tiếng của lòng chân thật nơi em
Bởi tình đầy ắp thuyền duyên
Ngại cơn sóng vỗ nhận chìm đáy sâu!
Em lo lắng sợ màu phai nhạt
Sợ đêm dài bàng bạc muôn nơi
Khiến cho hoa lá bồi hồi
Mượn cơn gió nhẹ lắc rơi ánh vàng
Ngày thơ thẩn, luầng quầng nỗi nhớ
Đêm vật vờ, trăn trở canh khuya
Từng thời khắc một kéo lê
Mỏi mòn, dã dượi, ủ ê, rã rời
Tim tê tái, ngậm ngùi, da diết
Sớm khô cành, rũ riệt nắng mưa
Dưới cơn thoảng nhẹ thổi lùa
Niềm thu héo hắt, nghẹn bờ quạnh hiu!
Sầu lãng đãng khi chiều đổ xuống
Nỗi vấn vương uốn lượn đầu non
Tai nghe điệp khúc nhạc buồn
Nỉ non, réo rắt bên đường ngân nga…
Đừng vậy nữa! Em à! Đừng nữa
Chớ não nề, than thở mà chi
Bởi tim khắc đậm ảnh thề
Tấc lòng vẹn giữ đường về chung đôi
Dẫu có lúc dòng trôi gợn sóng
Hãy xem là cái bóng phù vân
Vì cho lắm dãy lăn tăn
Chỉ trong khoảnh khắc trải bằng mà thôi!...
NTS