truyện thơ cổ tích bông hoa rừng
Đời người thì cũng có đôi
Muôn ngàn sinh vật chung duyên bến bờ
Có trời có đất có mưa
Có cây có gửi bến bờ đôi duyên
Bên thân bên bóng từng đêm
Sao trăng lại đến hẹn nhau từng rằm
Rừng xanh núi thẳm ngàn năm
Chẳng ai ngồi ngắm đến thăm một lần
Núi đêm đen tối một thân
Chẳng ong chẳng bướm chẳng lần nào thăm
Núi buồn chỉ biết thở than
Buồn buồn sầu vắng ngàn năm trong lòng
Một hôm ở trên thiên đàng
Trời buồn trời lấy sao trăng lau chùi
Đêm nay trăng sáng đẹp ơi
Đong đưa từng hạt sáng ngời trần gian
Lau xong trời ngó xuống trần
Úi chà! Núi khóc buồn thân một mình
Trời đành đi xuống thử xem
Trời mới gọi: núi khóc đêm làm gì?
Trần gian êm ấm sáng khuya
Sao lại đêm đến tỉ tê khóc thẩm
Núi ngó thấy bóng trời thăm
Chắp tay mười ngón lâm râm trả lời
Ngàn năm đã trôi qua rồi
Mà chẳng ai viếng ai ngồi hỏi thăm
Sinh vật thì cũng chẳng gần
Bướm ong thì vẫn xuôi vần nẻo xa
Ngàn năm một bóng thật là
Mưa rơi tuyết đổ buồn ơi lạnh sầu
Trời ngồi nghe núi khấn tâu
Thì trời mới biết đã lâu lỗi mình
Trời ngồi an ủi núi đêm
Rồi trời đưa tặng vui đền hạt bông
Núi đêm vui vẻ trồng luôn
Chắp tay mười ngón cám ơn với trời
Núi rừng từ đó khắp nơi
Bướm ong bay lượn khắp đồi rừng xanh
Hoa rừng muôn sắc mong manh
Đến người còn cũng đến thăm hoa rừng
11.00 đêm 11.11.2017
thơ cổ tích
BÔNG HOA RỪNG
Bài này đã được xem 1513 lần
|
Người đăng:
|
mongtho
|
|
|