nhớ người cá
Tiếng sóng gọi đêm ta về với biển
Yêu vầng trăng rải ánh mặt mênh mang
Khung trời rộng lung linh nghìn sao sáng
Đẹp trùng dương gió lộng dạt mây ngàn
Bên bờ đá ai kia ngồi im lặng
Nghe âm vang nước động chốn bao la
Từng đợt tiến dạt dào tình mơn trớn
Phủ niềm thương vị mặn nghĩa đậm đà
Cũng vì thế hồn lâng lâng mến biển
Vương điệu ru sóng gió tự hôm nào
Thuyền lênh đênh trôi xa tìm bờ bến
Mái tóc dài lảng vảng giấc chiêm bao
Nàng ngồi đấy hay chỉ là huyền thoại ?
Lấp cô đơn năm tháng chí phiêu bồng
Đời thuỷ thủ ra đi buồn ngoái lại
Nhớ người yêu còn đó mỏi mòn trông !
QHNC