rừng hoang
Dắt tôi đi bươi kiếm vực khuya thẫm
Ngôn tình gọi, hú vía đoản thinh không
Người Tôi yêu, như con sóc rừng rậm
Tôi khua buồn, nàng vội vã chạy nhanh
Mù tịt đêm, ngọn đèn trời đã tắt
Giữa chập trùng, oan khuất trận địa ma
Dõi phương nam mòn lên hai con mắt
Cắn đêm buồn, vết bầm nổi trên da
Người Tôi yêu, chưa học cách đợi chờ
Lạnh như nguyệt, và dòn hơn củi mục
Buồn thiên kỷ, ủ sớm chín hồn khờ
Con ngươi mặn, đợt ngâm vùng biển cả
Rừng hoang vu, run sương nhớ hơi người
Tình yêu Tôi so nghìn con thác đỗ
về dòng Em, lọc màu nước trong ngời
Vạn con sông, riêng Tôi thiếu một chỗ.
Bài này đã được xem 876 lần
|
Người đăng:
|
Da Đen
|
|
|