từ mùa thu ấy
TỪ MÙA THU ẤY
Từng vuốt trong dải suối
trơ trọi bàn chân lội cùng lũng nắng
nhịp thở nơi đâu nhoài lòng kẻ lạ
sau cửa rừng một loài hoa dị chắc đã thương mình
Bao năm khóc tợn
thân thể rập màu tán cây
đôi rắn hung bạo vừa lí nhí điều mật ngọt
quen tai chiều thu lá rộp
đã bọc đất rễ hồn...
Bao năm vầy vã
chỉ thoáng lát hiện tại trống trải???
một quả đồi xệ nửa
dày đặc vệt chân người
Bên kia, từ chỗ cao nhất
đám mây trắng toát
mưa???
Lẩn quẩn trong tiếng trầm của đá
dấu rìu lờm lợm nỗi đau
đất không màu đỏ
đất bạc, nặc mùi khói lửa
Mùa thu buộc ta trên đỉnh thác
nín lặng một phút???
mỏi mong trở về...!!!