Poem logo
Poem logo

bài thơ vĩnh biệt (bát ngôn)

Tác giả: Dũng Lê Ngọc
BÀI THƠ VĨNH BIỆT (bát ngôn)

Anh giã từ nốt nhạc cũng tan hoang
Dòng thơ cạn hoài mơ màng phận lỡ
Đêm gối lẻ bài ca quàng nỗi nhớ
Cánh hoa tàn từ lối cửa không gian

Tình nhân hờ nay bỗng chốc miên man
Quau đầu lại đau như làn sóng nổi
Mây thêm nặng chiều hoang vu lại nối
Trái tim buồn vết mực dỗi loang đen

Đêm trăng sầu mãi cũng sẽ thân quen
Nào lưu giữ tình yêu bèn để ngắm
Khi lối cũ đầy thân thương bụi bặm
Thì đôi ta cũng chẳng thắm duyên gì

Anh đơn hình quạnh quẽ nhói cơn si
Như sợi chỉ tan tành không thể nối
Lời hẹn ấy giờ đây nhiều tội lỗi
Khiến lòng anh lãng đãng nỗi u buồn

Nhớ đêm ngày những lúc ngọt môi hôn
Anh thờ thẫn nằm trên cồn giá lạnh
Tiếng chuông vọng trong vòng tay của thánh
Làm anh say ngớ ngẩn chạnh tim người

Kỉ niệm hồng đã vĩnh viễn dạt trôi
Chỉ để lại tấm thân mồi khẽ nói
Kiếp trai phải dìu tâm hồn khắp cõi
Thỏa niềm vui giữa tiếng gọi khơi buồn

Bao lỗi lầm mãi cứ thấy nặng hơn
Nào vơi bớt để lòng yên giấc ngủ
Anh lạc lõng muốn buông đời ngụ trú
Để cơn đau lặng lẽ ngủ trong mình

"Vĩnh biệt người cùng giấc mộng phiêu linh "

Lê Ngọc Dũng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm