con còng bội bạc
Con Còng Bội Bạc
Tôi con còng gió biển Ba Làng.
Suốt ngày cõng gió chạy lang thang.
Từ núi Cô Tiên qua Hòn Chồng, Hòn Vợ.
Tìm thêm bạn tình... Lạc bước biển Nha Trang.
Biển bên này đẹp hơn biển bên tôi.
Cát trắng mịn màng không như bên tôi nhiều đá cuội.
Cô còng gió chân dài giơ càng vẫy gọi.
Nhớ ả còng bên tôi nhút nhát, thẹn thùng.
Cảnh đẹp, còng xinh... Chân bước ngập ngừng
Tôi mê mãi đắm mình trong nhan sắc.
Đèn nến lung linh ái tình mê hoặc.
Quên đường về... Quên cả bóng hình ai….
Rồi một chiều trở lại bãi xưa.
Hồn rã rời, xác thân tiều tụy,
Cô còng năm xưa theo người về biển lạ.
Bỏ lại sau lưng nỗi đau xót ngậm ngùi.
Tôi nhìn cảnh xưa day dứt, bồi hồi.
Tim thắt lại giận mình bội bạc.
Ắt hẳn người đi cõi lòng tan nát.
Nặng trong lòng một khối tình si.
Sám hối muộn màng lệ ướt mi.
Cầu mong em cả đời hạnh phúc.
Kẻ bội bạc giam vào ‘Biển Ngục”.
Một ngàn năm xe cát một mình.