tiếng dương cầm đã tắt
TIẾNG DƯƠNG CẦM ĐÃ TẮT
Anh đi khi tiếng dương cầm tắt.
Thiên hạ ai người say, ngủ quên.
Mênh mông 9 chữ tình nhân ái.
Ghép lại cho đời một cái tên.
Nàng đặt tên anh Nguyễn Ánh 9.
Số 9 hào quang lẽ nhiệm màu.
Đêm đêm nghe tiếng dương cầm khóc.
Buồn lắm cho đời một nỗi đau.
Bài ca đầu tiên anh viết “Không”
Dứt áo ra đi quả quyết lòng.
Khi tình ái cạn…duyên nợ hết.
Níu kéo làm gì cho mất công.
“Buồn ơi chào mi” ta đi nhé.
“Ai đưa em về” trong đêm nay.
“Cho người tình xa” một “Biệt khúc”.
“Khúc nhạc mừng xuân” trong “Bơ vơ”
Anh đi 77 chưa tròn mộng.
Đôi cánh mênh mông chốn vĩnh hằng.
Tai nghe tiếng dương cầm thổn thức..
Đôi mắt u buồn... vầng trán nhăn.
Trong cõi thiên thu hồn có lạnh.
Sương khói tương tư một phím đàn.
Nghi ngút khói hương ngày hiu quạnh.
Một vì sao rụng... ánh trăng tan.
Lặng lẽ tiếng dương cầm tan loãng.
Quyện vào trăng, gió núi, mây ngàn..
Lặng lẽ anh đi vào quên lãng.
Tiếng đàn lọt thỏm giữa thênh thang..