tháng bảy và nỗi nhớ, tình anh đo đạt
Tháng Bảy và nỗi nhớ
Tháng Bảy về… Em nhớ gì tôi.
Thu cũng về theo trắng mây trời.
Lá rơi… rơi nữa vàng mắt ướt.
Mùa ngâu ơi ! Tóc trắng bên đời.
Tháng Bảy về… Cao nguyên lạnh giá.
Chập chùng đồi núi ngập sương mù.
Em đi vào nhớ trùng trùng nhớ.
Tôi cố tìm thêm một sắc thu.
Tháng Bảy về như kẻ mộng du.
Con tim tội lỗi phải lao tù.
Ai đem nước mắt nhoà thương nhớ.
Trăng lạc loài… hình bóng chinh phu..
Những con dốc đứng, dài hun hút.
Áo lụa người đi lấm tấm bùn.
Hôm ấy mưa bay hằn da thịt.
Ghì chặt đời nhau ấm môi hôn.
Cà phê vào mùa hoa lớp lớp.
Đất đỏ, đồi xanh vị thơm nồng.
Ta vùi nỗi nhớ sâu lòng đất.
Đi giữa rừng vui chuyện bướm, ong
Tháng Bảy đồi thông thổn thức reo.
Có người đêm ấy mãi trông theo.
Thu rơi vàng lá… vầng trăng nghẹn.
Thấp thoáng người đi khuất sau đèo.
TÌNH ANH ĐO ĐẠT
Đường lên thăm thẳm trắng hoa ban.
Tô Hạp mật khu đẹp ngỡ ngàng.
Thương ai “Hơ soi mơ dăm ó”.
Người đi dốc đứng nắng chang chang
Em ơi “Pú lơ mo lai wit”.
Buôn Thượng buồn tênh dưới nắng chiều.
Nắng rơi lớp lớp... Nắng man dại.
Chiều buông... Mục tử buồn cô liêu.
Đồi hoang cơ man gai mắc cỡ.
Tay máy, tay mia miệng hú dài.
Vành độ đứng anh nheo con mắt.
Vành độ ngang em nhoẻn môi cười.
Tìm em chính giữa vòng toạ độ
Bóng máy đổ dài theo góc nghiêng.
Anh cân bọt nước... Bình tâm lại.
Ống kính lia ngang hết muộn phiền.
Ba lô con cóc em ngồi khóc.
Anh đến rồi đi như bóng mây.
Tay nải gió đưa không hẹn ước.
Tình yêu trơn trượt khỏi tầm tay.
Chiều nay buôn Thượng buồn trong mắt.
Mong manh trong nắng khói lam chiều.
Anh soi bóng mình theo dòng suối.
Mơ hoài một hình bóng thương yêu.
Khánh Sơn xa tít dốc dựng đứng.
Mịt mù Tô Hạp mưa giăng giăng.
Xác hoa tơi tả trôi dòng nước.
Ngang lộ băng băng nước đập tràn.
(Tiếng dân tộc Raglai ở Tô Hạp – Khánh sơn – Khánh Hoà
“Hơ soi mơ dăm ó” dịch là Ăn cơm không có cá.
“Pú lơ mo lai wit”dịch là Đưa trâu, bò về chuồng.
Vành độ đứng, vành độ ngang, vòng toạ độ là những từ chuyên môn trong đo đạc bản đồ)