một kiếp giã tràng
Đêm mở cửa mặc làn sương đùa cợt
Nhìn dã tràng và gút thắt đường tơ
Giọt sương im nhợt nhạt chết đẫn đờ
Cười không nổi mặt bơ phờ châu mặn
Hao giấc ngủ đến mòn cơn cay đắng
Nụ đời non trầm lặng núp sau mành
Gánh đa đoan chai sạn tuổi xuân thanh
Bờ vai xạm đọa đành gồng gánh nặng
Mảnh trăng khuyết khóc chờ trong hiu lạnh
Em đi rồi bạc trắng hạt sương rơi !
Đời mỏng manh gối chiếu chết rã rời
Ôm ước mộng một trời xuân tiếc nuối
Đêm mò mẫm bên bờ ao con tuổi
Có còn gì nơi chiếc lá mai lay
Kiếp dã tràng cặm cụi suốt đêm ngày
Lâu đài cát lỡ xây bờ biển bạc
Phủi tay hết nhìn đời như cỏ rác
Đọt sóng đầy tan tác giữa mênh mông
Ngõ vô thường ai biết có mà trông
Thương một kiếp dã tràng đào xây cát
Bài này đã được xem 705 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|