Poem logo
Poem logo

một kiếp người

Tác giả: Thiên Ân
MỘT KIẾP NGƯỜI
Một kiếp người như chiếc lá lìa cành
Mong manh, mong manh một trời sương khói
Gặp mặt nhau đâm ra muôn hờn dỗi
Trở bàn tay, trời đất bỗng già nua

Một kiếp người quanh quẩn dưới bóng trưa
Thương không hết vì sao phải ghen ghét
Nũng nịu bên nhau ươm vùng mộng đẹp
Tình yêu bay đôi cánh vỗ rụt rè

Một kiếp người cúi mình nhặt tròn xoe
Đôi mắt ướt ôm rèm mi gầy guộc
Ta vẫn cô đơn con đường quen thuộc
Dốc thời gian mồ hôi đẫm vai hờ

Một kiếp người lượm lặt triệu ngẩn ngơ
Thời xa vắng thuyền tình neo bến lạ
Sáng tối bức tranh tiếng cười nghiêng ngả
Những cơn đau mù lấp giấc mơ hồng

Một kiếp người mai vào cõi hư không
Ơi cuộc đời tựa bóng câu cửa sổ !
Cơn bão cuốn trôi mười năm từ độ
Những quay cuồng buông điệu nhạc không tên
Ngày 16/4/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm