bài thơ của một gã say không số
BÀI THƠ CỦA MỘT GÃ SAY KHÔNG SỐ
tối
hai con vịt xiêm nấu chao thơm phức
mấy dĩa tiết canh phất phơ mùi lạc
ồ! đã bốn lít rồi sao?
bạn say, bạn vẫn ngà ngà
lửa bốc hơ sương
lạnh gì chứ
ly rượu nếp cuối nâng lên đặt xuống
uống đến bao giờ?
năm gã nông dân hóa nhà thơ nhấm nháp
những câu thơ rớt kín mâm
như một món lạ khi vơi mồi
này thì:
vầng trăng nuốt...
mân mê loài hoa đùng đùng khoái cảm
này thì:
ướt hết đôi môi rê rê viền son đỏ
hôn cả mùa thu trói khan mùa hạ
bạn say chưa?
thấy gì không?
trăng khỏa thân tắm suối
đứng lên giữa bục đá
nhón gót hồng trần
xõa lốc tóc quê
bạn tỉnh chưa?
thấy gì không?
những ngọn lúa vàng chảy mồ hôi ngoài ruộng
có bước chân đau chảy máu xuống đời
có kẻ ăn mày lót ổ trong thơ
có những con người lột đôi tay mềm gắn giáp
nào dám say!
ôi còn quá nhiều mũi dao sáng lẹm
mù mắt
còn quá nhiều...
cắt qua mạch máu
ớn lạnh
trong đêm
dế đọc điếu văn, trịnh trọng gào tang thế giới
lá xanh tiết dịch tự vẫn
rụng! rụng! rụng!
8/7/2020
N.N