kẻ ở người đi
Ai đi bến đợi bỗng đa sầu
Người theo con nước chảy nơi đâu ?
Một dải sông xa theo heo hút
Mấy rặng núi cao ngã thâm sâu
Chiều xuống dương quy chìm lặng lẽ
Đêm về trăng lộ ánh nhiệm mầu
Lung linh sao nổi màn đen xậm
Thăm thẳm mây tầng nhả giọt châu
Sự thế loanh quanh đời vắng vẻ
Gió reo cây cỏ gọi về mau
Nhà tranh loe loét đèn mơ tỏ
Nghe nguồn tịch mịch đọng đêm thâu
Pha tiếng tỉ tê tình cóc nhái
Thềm soi bóng ngả vọng cao lầu
Đàn địch âm vang niềm diệu vợi
Chờ người đăng đẳng biết bao lâu ?
Thương nhớ tìm quên trong kỷ niệm
Kẻ ở người đi cõi âu sầu
QHNC