bên đường
"tóc mai sợi vắn sợi dài..."
Không còn vương màu xanh
ai đó nhổ đi cắm vào tiếng nấc
một chút buồn ráo hoảnh
rơi xuôi trên ngón chân
mùa thiên di rất dài
bóng tối như mê, ôm điềm bí mật
những con đường loanh quanh
đi từ môi của người
giật mình nghe gió chơi vơi
đâu còn ngón tay đan nữa
bỗng dưng buồn như âm ỉ lửa
bóng ai cắt tóc bên đường
rơi những sợi xanh vương
trên mắt người thức muộn.