hồn xuân
Đêm vẽ mộng xanh xanh màu khói
Thoảng đa chiều bao nỗi xót xa
Hương tan lên thảm ngọc ngà
Men môi mướt sũng đẫm đà sắc thơ
Mây chạm đến đỉnh đồi núi cấm
Gió chao tình nắng ngậm nhan nhung
Mà sao đông cứ lạnh lùng
Đôi môi hờ hững giữa khung xuân tình
Xin hãy cạn lưu linh men ái
Ủ ngàn năm trong vãi đọa đày
Rượu tình say đến là say
Vị đời ai nỡ dấm đầy trái ngang
Trăng một bóng bẽ bàng gót ngọc
Trọn canh dài tiếng khóc oan khiên
Gió thương ca thán xa miền
Sương bay chếnh choáng lạnh triền mơ hoa
Đông cạn lối bóng tà cũng tắt
Một hồn xuân vừa đặt gót chờ
Tóc em chưa ngót hương mơ
Nắng đan tia sợi bện bờ tĩnh xuân
Truyền hơi ấm căng lằn ngực thở
Vuốt cung chiều rực rỡ làn da
Chạm lên những phím tay ngà
Cho không gian bỗng tan hòa thơm hương
Cho trăng được trần truồng say lộng
Ái ân ơi ! mở bóng chiêm bao
Khát khao là khát khao nào
Trần gian gối mộng mai đào thủa xuân ...
Bài này đã được xem 1195 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|