tự vấn tâm mình
Mái tóc điểm pha sương bao năm dài ròng rã
Mẹ chăm con từng bữa dù nắng hạ mưa giông
Ôm con vào lòng những ngày đông hối hả
Gió rét thấm vai gầy vật vã chẳng oán than
Ôi xót xa vô vàn những khi trời nổi bão
Mẹ nai lưng xông xáo bán bưng giữa chợ đời
Vì miếng cơm manh áo nào thảnh thơi ngơi nghỉ
Cũng chỉ mong con thơ được như ý đủ đầy
Đến hôm nay lớn khôn mấy ai mà thấu được
Công sinh thành dưỡng dục dìu từng bước con đi
Thời nay hiếu đạo thì hình như toàn quên lãng
Hỡi những người con hãy khai sáng chút nhân tâm
Biết Thương cha hiếu mẹ chớ lầm đường lạc lối
Dù dòng đời quá vội hãy sống mà yêu thương
Bởi cõi tạm vô thường ...đừng để ôm hối tiếc.