ngõ tận
Buồn sao muốn khóc khóc chẳng lên
Ngực buốt râm ran tựa gió rền
Nắng tan vào tận miền sâu lắng
Đến nặng tâm can trước ngỏ thiềm
Buồn sao muốn nói nói ai nghe
Thổn thức đêm khuya tựa bóng đè
Tâm hồn đã kẹp vào hang đá
Một khối buồn đau đến lặc lè
Đêm đời gói mộng nhốt vào sâu
Sương khói buông lay bạc mái đầu
Tơ vàng trăng hưởng tan vào nước
Mặc với cơn buồn tới đẩu đâu...
Tinh cầu sao lắm trớ trêu thay
Nước chảy về nơi chửa được đầy
Mà sao buồn vẫn hùn cao đỉnh
Sắc cạnh như tình gọt chuốt phay
Đêm nhìn vào mộng khóc không lời
Tiếng vọng trong thơ hết cả hơi
Mồ sâu im ỉm chiều hoang vắng
Một cỏi đi về sắp đến nơi...
Bài này đã được xem 382 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|