vận vù miền trung
Nước không ở biển xanh lộng gió
Lãng lên mây rồi đổ xuống trần
Bao đời hóa kiếp xoay vần
Nhân sinh khóc thảm ... quay quần miền Trung
Cho nỗi khổ bão bùng mưa lũ
Vận chu kỳ cho đủ bao năm
Giữa dòng mưa gió thâm trầm
Kiếp người mấy đỗi lặng thầm bao phen
Tay chới với giữa phèn chua mặn
Nát lòng người tím ngắt môi run
Thở than quần quại giữa bùn
Kiếp người khắc khổ nước ngùn ngụt trôi
Xưa giặc giã đây nôi đạn lửa
Hoang tàn ơi khổ đứa con thơ
Mẹ già bạc kiếp giấc mơ
Cha không về nữa... đứng chờ bên song
Nay bão lũ mênh mông vạn thủa
Sạch sành sanh nhà cửa mất rồi
Than ôi suốt kiếp nỗi trôi
Giữa sình nhân thế đắng môi miệng cười
Vẫn còn đó dáng người khắc khổ
Lệ, mồ hôi cứ đổ chu kỳ
Vận vù luân vũ sầu bi
Hạn khô nứt nẻ vừa đi lụt về
Ta xin hỏi sơn khê trăng gió
Hỡi cao xanh còn có sức không
Chân trần giẫm nát cánh đồng
Lòng người sắt đá mặn nồng mồ hôi
Đã bao kiếp bạc vôi số phận
Trời miền Trung mấy bận hoang tàn
Xóa dòng lao lý mây tan
Nắng mưa là vận đã ngàn đời nay
Chân đạp nước tay xoay gió bão
À ơi lòng hồn dạo khúc ca
Bão tan ta dựng lại nhà
Đông qua xuân đến... trăng ngà đêm thu...
Bài này đã được xem 1115 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|