rớt món qùa.
Rớt món qùa.
Từ độ ấy cháu bác dần xa lạ
Bác thôi cười, còn cháu ngoảnh từ xa
Chẳng từ đâu sao thấy bớt hiền hòa
Không thăm bà, chỉ để ý tiếng la
Từ độ ấy cháu tưởng rằng đã lớn
Trách cậu ngang ngạnh, chê bà khó khăn
Đi đâu xa về chẳng còn nói năng
Không vui nhí nhảnh hỏi nhăng chuyện người
Từ độ ấy bà cũng buồn chẳng cười
Yếu dần đi và cần dì chăm sóc
Chấp nhận quen,bước chân thấy nhọc
Tiếng khóc thầm vì cháu đã dần xa
Bóng ai đó như cháu vừa đi qua...
Bà vừa rớt!... Một món qùa kim cương...
CH2