Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (970)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (970)

Gặp Gỡ Ma – Hồn

Cận đâu đây từng hồi vang tiếng gáy
Da diết lòng sắp phải thoắt hồn đi
Em nằm đó bờ mi đà nhấp nháy
Anh âm thầm gửi lại nỗi ai bi…

Nén nghẹn ngào vụt phi vào sương gió
Loãng tan dần theo ngõ vắng âm u
Hoà ngọn thổi vụt vù xuyên khắp chỗ
Giữa tia hồng ửng xoá sắc đìu hiu…

Cõi thâm sơn mịt mù giăng bàng bạc
Bỗng khuya nay rỉ rả vọng âm buồn
Ta cảm thấy vấn vương trào chất ngất
Nhẹ nhàng nghiêng, rung lắc mảnh ngàn thương

Kìa! Lờ mờ trên đường loang ảnh trắng
Đang lắc lư lẳng lặng ngắm nhìn quanh
Từng từng chập rung rinh dừng chầm chậm
Kéo là đà vạt xám dưới màn đêm…

Em đây mà! Mối duyên nồng tha thiết
Có phải chăng cách biệt luyến lưu tình
Giấc trăn trở vặn hình muôn da diết
Xuất hồn linh lượn lướt kiếm tìm anh?

Yêu dấu ơi! Anh đang đứng ở đây
Em có thấy, có hay không mình hỡi
Sao ánh buồn vời vợi bỗng ngước ngay
Ưng ửng đỏ tụ dầy cơn nhức nhói…

Em hãy khóc, hỏi, nói thật nhiều đi
Cho nhẹ bớt những gì đang chất chứa
Để mai nầy ma ở chốn sơn khê
Người dương thế nhớ về…vơi đau khổ…

Em xem kìa! Sát bờ lau sậy đó
Thịt của anh mục rã tự lâu rồi
Mảnh xương tàn còn phơi trên lá cỏ
Để chạnh nhìn vò võ bóng chơi vơi

Anh đỡ em nhẹ ngồi lên ánh mỏng
Ôm chặt vào ủ ấm chút phôi pha
Quả tim đỏ ngân nga thời biển sống
Nay đâu rồi chỉ sóng gợn âm ba

Tay ve vuốt ngọc ngà bao năm tháng
Giờ phất phơ lởn vởn tợ sương lùa
Má môi hồng đậm đà trao xúc cảm
Nay chỉ còn lặng ngắm dạ sầu đưa…


22/2/2019
Nguyễn Thành Sáng

Điềm Trong Mộng Mị

Đêm huyễn hoặc thiếp chàng say ân ái
Hương nồng nàn nhân ngãi đượm chứa chan
Khơi diễm tuyệt quan san mờ ngây dại
Ửng mặt hồ nhẹ hái ánh nguyệt đan

Lửa đom đóm treo giàn thành sao chuổi
Vũ nghê thường đắm đuối quyện uyên ương
Hàng mi phủ dáng hường buông bờ suối
Lấp nụ mềm rong ruổi xoá thê lương

Thơm da thịt gió nương làn tơ mỏng
Lụa thướt tha giăng võng phượng mày ngài
Khoe nét ngọc cong dài vành môi vọng
Dải ngân hà soi bóng gối kề vai…

Thiếp lã chã trang đài bao ray rứt
Bởi duyên phần chưa dứt nợ gian truân
Điệu ai oán trầm luân gieo rạn nứt
Chốn cửu tuyền chàng bứt rứt phải tuân

Kê giục giã ngóng nhuần dương ló dạng
Tiếng sói tru khệnh khạng trước bần thần
Hồn ma đói khuất dần sương bảng lảng
Lá xạc xào kết tảng bật cung ngân

Lê thạch đá chậm lần theo lối nhỏ
Chợt não nề đốm cỏ úa sẫm nâu
Đạn giày xéo đất mầu khô vàng võ
Cảnh gợn gờn bỏ xó trắng đầu lâu

Niềm thắc thỏm lo âu xuôi dòng đẩy
Miệng khấn thầm xá lậy uẩn vong manh
Kiếm lục lọi loanh quanh từng đám sậy
Đẫm rụng rời khi thấy dưới tàng tranh

Xác mục rữa vết tanh tên áo viết
Quả đúng rồi quặn siết trái tim xiêu
Xương gãy khúc vì diều hâu huỷ diệt
Kia sọ lồi oan nghiệt phủ cô liêu

Đau sảng sốt tím chiều miền hoang dã
Gió lạnh lùa buồn bã nhạt mưa rơi
Mình ơi hỡi! Đất trời như nghiêng ngả
Dậy ba đào buốt giá xuống hồn tơi

Bước rũ rượi hận đời đeo đằng đẵng
Nỗi xót xa tưởng lắng đọng tháng ngày
Nay bùng cháy lá lay vờn trĩu nặng
Khập khễnh đời dai dẳng cuốn heo may.

February 23, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm