bóng ngày thơ
BÓNG NGÀY THƠ
Tôi muốn về tìm lại chút thơ ngây
Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu ấy!
Những con bướm xinh trong vườn tình ái
Bây giờ rụng cánh mãi phía hoàng hôn
Thời ru mây trái tim vốn bồn chồn
Khi đốm lửa cuối thôn dồn ánh sáng
Nhặt nụ hoa rơi biết đời lãng mạn
Mắt to tròn duyên dáng mọc kẽ tay
Mùa thu vàng làn tóc vấn vương bay
Lồng ngực mở toang hoài ươm mơ mộng
Chân đạp nắng trái tim non bé bỏng
Con đường thơ hẹp rộng cố dè chừng
Ôm cặp sách thỉnh thoảng lại ngập ngừng
Ai chọc tức rưng rưng rèm mi ướt?
Mái tóc em thơm tho và óng mượt
Ta nhìn nhau say khướt từ kiếp nào?
Thời gian đẩy xô chen lấn đi mau
Dòng kỉ niệm đẫm màu cay và đắng
Sóng gió triền miên đeo theo dai dẳng
Vết thương đau vô tận chẳng bến bờ
Giấu giếm một thời lạc lối bơ vơ
Kẻ đứng đợi , người chờ trong day dứt
Trăm năm cô đơn nguyệt sầu thao thức
Trái đất tròn tình sứt mẻ kiếp nao?
Ngày 16/2/2019
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 934 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|