miền nghiệt ngã
Ta ngước mặt ngó khung trời vô định
Nước mây buồn trong tĩnh lặng mù xa
Biển lòng than theo cánh gió nhạt nhòa
Hồn sóng vỡ nát ra màu trắng bạc
Lòng người nặng giữa chiều xuân ngơ ngác
Thế nhân mê như cát bụi vô chừng
Nạn kim tiền đau đớn đến đửng đưng
Đêm sâu thẳm tan từng phần khúc ruột
Ta thầm nghĩ cuộc đời sao mê muội
Bước gập ghềnh đoạn cuối dạt về đâu
Một đời thâm ba kiếp nợ u sầu
Trăm năm mặn tìm đâu tình viên mãn
Ôi chua xót mắt trào tuôn lệ chát
Cố quên đi bạc ác cõi lưu đày
Bởi vô thường là quá đỗi đắng cay
Quên để chết mộng đầy hương vô ngã
Thù không trả bởi thù sao nhiều quá
Hận im xoa xin thả bóng trăng tan
Đêm đầy vơi ai chết lạnh ngõ hàn
Thương châu ngọc chảy chan miền nghiệt ngã
Đêm vẫn thế hồn bỗng dưng hoá đá
Cát bụi về như đã hoá giấc mơ
Ngày buông lơi cay đắng tựa sương mờ
Cho tâm trí ngẩn ngơ bờ vực thẳm
Bài này đã được xem 968 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|